Chị nói là nói rất thật chứ không phải là quá. Trong này toàn là con cóc với cây nhà thôi, cảm hứng mà ra cả. Hay hay dở cũng đều mang tâm sự và cảm xúc của mỗi người đúng không em?
Một thi sỹ nào đó đã từng nói: " Khi yêu, tất cả chúng ta đều là thi sỹ...". Vấn đề ở chỗ là không phải ai cũng bộc bạch ra bằng ngôn ngữ thơ văn, chắc hồi đó em yêu dữ dội quá nên mới văn thơ lênh láng vậy! Bây giờ chả thấy tình yêu đâu nữa nên thơ văn cũng mất tích luôn!!!

Tiếp tục những xúc cảm của quá khứ:
HOANG VU
Em đi chiều hoang đầy gió
Đường vàng không ngọn đèn đỏ
Hoang vu trong chiều bỏ ngỏ
Không một bóng người lại qua
Hoang vu như những áng mây
Chiều thu nắng nhòa kẽ lá
Hoang vu như đôi mắt anh
Mỗi khi nghĩ về quá khứ...
Hoang vu lạnh lùng sẽ đến
Đắng từng giọt cà phê đen
Hoang vu như những lời yêu
Ngại ngùng ai chưa dám ngỏ...
Con đường vàng, hoàng hôn đỏ
Hoang vu lá rụng tội tình
Chẳng còn gì nhớ trong mình
Thì quên không bao giờ có...
Em đi chiều hoang đầy gió!