Quê hương, một chốn bình yên
Người quên từ độ ưu phiền kéo sang
Dòng sông nước vẫn mênh mang
Đường làng vắng bóng đôi hàng tre xanh
Mãi tìm trên lối quanh quanh
Vần thơ lạc mất trên cành hoang sơ
Ta về một bóng trơ vơ
Cố nhân, tri kỹ, hồn thơ đâu rồi...