DUYÊN
Cứ mỗi lần bé cười là lòng anh xao xuyến,
Bởi trời đã ban cho một chút để làm duyên,
Để bé làm anh bối rối buồng tim,
Răng khểnh ạ! về soi gương đi nhé.
Bé có hiểu chút tình anh gửi bé?
Gói trong làn gió thoảng mênh mang,
Chiều mùa thu buông nhẹ xuống vai mềm,
Xanh thăm thẳm, mắt tròn xinh đến lạ.
Cô bé ơi, sao mà anh yêu quá,
Dáng yêu kiều mái tóc tựa như mây,
Nốt ruồi duyên, bé khẽ nhíu cuối mày,
Răng khểnh ạ! Yêu em rồi, thật đấy.
-----
27/9/08
HB