THẾ LÀ CUỐI CÙNG TA VĨNH BIỆT NHAU
"Thế là cuối cùng ta vĩnh biệt nhau
Như bao lứa đôi đã từng vĩnh biệt
Anh yêu ơi, có biết
Những chuyện gì xảy ra?" *
Em đã buồn hơn hẳn mấy ngày qua,
Và thường nghĩ những điều không đáng nghĩ,
Có gì đâu mà sao mình phải thế,
Vĩnh biệt nhau rồi, đâu dễ lại anh ơi.
Chiều buồn vương sắc tím cuối chân trời
Hoàng hôn xuống, một ngày dài sắp tắt
Câu nói nào như một lời chấm hết.
Anh đi rồi, tất cả cũng tan theo
Bỏ lại mình em cô quạnh những buổi chiều
Thương nhớ nữa, hay là thôi nhớ nữa
Căn phòng vắng, một mình bên cửa sổ
Sao đầy trời sao chẳng sáng sao ơi
Vì mây đen che sao kín mất rồi
Cơn mưa lớn sẽ tạt vào đây mất.
Em đã yêu anh một tình yêu chân thật
Nhưng anh đành lòng, vĩnh biệt ra đi
Sống thiếu anh, đời em có nghĩa gì?
Nhưng phải thế, biết làm sao hơn được
Chúng mình đã chia tay không hẹn trước
Anh đi rồi, anh nhé, hãy vui lên
Rồi một mai, anh ạ, mình sẽ quên
Kỷ niệm đó, sẽ thuộc về dĩ vãng
Mây chiều nay trên trời, không lãng đãng
Gió thổi nhiều, nhưng cũng chẳng thèm bay
Anh chiều nay hình như ở đâu đây
Nhưng không thể gần nhau thêm lần nữa
Chúng mình mỗi người, mỗi nơi, mỗi cửa
Cuối cùng thì mình đã vĩnh biệt nhau.
----
HB,
Hà nội, 14h40 ngày 03/10/08
(*: 4 CÂU THƠ TRONG BÀI: NẾU CUỐI CÙNG TA VĨNH BIỆT NHAU, không nhớ rõ t/g)