Xa vời lắm hỡi cố hương
Chạnh lòng mà nghĩ, mà thương thân mình
Bao năm chờ đợi chút tình
Tưởng rằng đông tới có mình chở che
Nào ngờ gió lạnh buồng the
Chăn đơn, gối chiếc mà nghe giọt sầu
Cau vàng đau đớn lá trầu
Mắt buồn cay đắng lệ nhàu nhỏ rơi
Giá đừng thề thốt người ơi
Thì nay đâu để mình tôi ngỡ ngàng.
Tình chung giờ rẽ đôi đàng,
Đường đời đôi ngả thênh thang nhuộm buồn.
Người ơi, chớ để sầu tuôn
Cô phòng lạnh vắng, ai buồn hơn ai?
Ngày dài rồi lại đêm dài...
Cô đơn chiếc bóng, lấy ai tỏ niềm?
Khóc cho chữ phận, chữ duyên
Bao giờ Nguyệt Lão nối liền dây tơ?..