NGẬP TRÀN NUỐI TIẾC
.........
Tôi lặng đón vòng hoa và lời tiển biệt,
Cảm ơn người đã rơi lệ tiển đưa tôi,
Mỗi dòng thơ mang nặng nổi bùi ngùi...
Và pha lẩn một chút gì chua chát.
Nếu quả thật một ngày kia tôi mất,
Trang nhật ký kia đâu có tội tình gì...
Tất cả vui buồn,Anh đã khắc ghi.
Em cứ ôn lại những tháng ngày kỷ niệm....
Và cứ bước thẩn thơ dưới hàng hoa tím,
Đừng lặng sầu khi mùa Hạ vắng tiếng Ve.
Đừng khắc khoải nhớ nhung trong lúc đêm về,
Vô tư sống như mình chưa từng quen biết,
Hãy để tất cả trở thành bất diệt...
Chớ u buồn nhìn về phía chân mây,
Trái tim son đừng chất chứa đắng cay,
Rướm máu lệ vì tiếng Ve Sầu nức nở...
Anh bổng nhớ...khi xưa...một thuở...
Em tập làm thơ,mà cứ sợ sai vần,
Anh nắn nót dùm Em,mặt Em cứ đỏ ngần,
Không làm nửa,Em không làm thơ nửa...
Em bỏ Anh ngồi giửa ráng chiều ững đỏ,
Trong tay Anh,dang dở tập thơ tình.
Rồi thời gian cứ trôi mãi,lặng thinh...
Anh cứ viết-thơ-trong hy vọng,
Em lại đến,
Bên Anh,
và bảo nhỏ...
Anh hởi Anh,
Em lại tập làm thơ,
Dòng thơ Anh sao như chất chứa nổi u sầu,
Em đã đọc,Anh ơi,Em đã khóc...
Anh nói nhỏ,Ngốc ơi,Em thật ngốc,
Chỉ là thơ,đâu hẳn là sự thật đời thường...
Nhưng Em ơi !
Thế gian vốn không phải thiên đường,
Một lần đến,một lần ra đi từ đó,
Những trang thơ Anh Em gửi vào trong Gió...
Để từng ngày,Gió quyện chặt theo Em,
Để những vầng thơ mơn man Em êm đềm...
Không như thuờ xa xưa Em vùng vằng bỏ chạy.
Anh ra đi,bỏ mình Em ở lại,
Nổi đau này Anh có thấu chăng Anh?
Khi Em khóc ai sẻ dổ dành,
Ai nắn nót dùm Em lời thơ dang dở ?
Ai sẻ mắng Em là cô Ngốc nhỏ...
Và nói thơ không là sự thật giữa trần đời,
Giờ Anh xa khuất cuối trời...
Bỏ Em cô độc với lời thơ xưa,
Lệ Em hòa lẫn trong mưa,
NGẬP TRÀN NUỐI TIẾC-NGƯỜI XƯA KHÔNG CÒN.......
Viết cho riêng Em với lời nhắn nhủ,cứ làm thơ bình thản như mọi người. Chúc Em luôn vui và ngập tràn hạnh phúc.