CHIỀU TÀ
Chiều tà loạng choạng bước chân xiêu
Gió thổi xuyên qua dưới cánh diều
Phất phơ qua lại bông lau bạc
Lạc lõng rơi khan tiếng vạc than...!
VuongCC
HÀ NỘI_CÔN SƠN
Hà Nội mưa rồi, anh có biết không?
Ướt góc phố, ướt cây bàng đỏ lá
Em lang thang nghe lòng bâng khuâng lạ
Đi qua chiều một nỗi nhớ mong manh...
Côn Sơn buồn mưa ướt cả rừng xanh
Ướt con đường đã hoá thành lối cổ
Anh thả nhớ đi qua miền lá đổ
Hạt mưa nào vương vấn bước em qua
Hà Nội dâng sầu nhớ ai ở nơi xa
Thu chuếnh choáng, lá vàng rơi khe khẽ
Giấu trong tim một tiếng yêu nhè nhẹ
Đợi trao anh trong ngày gió đông về...
Côn Sơn chờ ngày gió lạnh đam mê
Đợi lời thương khát khao bờ môi ấm
Được ôm em trong chiều buông chầm chậm
Trọn vòng tay bao yêu dấu nồng nàn.
Hà Nội đây, Côn Sơn đấy, chứa chan
Hai nỗi nhớ ở hai đầu diệu vợi
Hai tim yêu ở hai đầu mong đợi
Một mùa đông mình chung lối đi về
Côn Sơn anh gác lại mảnh trăng thề
Anh gác nỗi nhớ gửi về yêu thương
Giữ bước chân em đánh dấu bên đường
Nhặt viên sỏi nhỏ còn vương lỗi buồn...!
VuongCC