TÌNH ANH
Anh không là núi cao,
không phải là biển rộng
Anh không là trời lộng,
không phải là mây bay
Sao em vẫn đắm say,
uống anh từng ngụm rượu
Nhịp tim như chuyển điệu,
đập theo bước chân đi
Anh không là sợi chỉ,
sao buộc em rất mềm
Anh không là chăn êm,
mà làm em ấm lại
Em nói anh khờ dại,
có phải vậy không nào
Sao em vẫn xuyến xao,
yêu ngọt ngào chàng Ngố
Anh không là dân phố,
anh không phải thị thành
Anh ở tận rừng xanh,
nơi mây ngàn gió núi
Chiều rơi êm trong bụi,
tiếng nai tác gọi bầy
Anh ở tận chân mây,
mờ sương chìm phố núi
Anh chỉ là mưa bụi,
thấm em ướt tận cùng
Anh chỉ là tiếng rung,
lan vào em rất nhẹ
Anh mang niềm chia sẻ,
san gánh nặng em mang
Anh sẽ rất dịu dàng,
mang vào em nỗi nhớ
Anh tan vào hơi thở,
để em hít mỗi ngày
Anh là nỗi đắm say,
ru vào em giấc ngủ
Tình anh như hội tụ,
đủ hết cả bốn mùa
Trọn vẹn mối tình xưa,
của ngàn đời vẫn vậy…!
VuongCC