HOA XOAN
Hoa xoan tím, nhuộm hoàng hôn sẫm lại
Chạng vạng chiều, ngơ ngẩn những vần thơ
Hoa xoan rơi, tím cả những ước mơ
Liêu Xiêu Quán, ẩn hiện mờ ánh trăng
Thơ bồng bềnh như những áng mây giăng
Em là gió, đưa anh cùng viễn xứ
Trái tim anh, em là người chế ngự
Để bây giờ anh tư lự lúc em xa
Hoa xoan rơi, tím quán bến sông nhà
Li ti rắc vào thơ anh nỗi nhớ
Đã bao lần anh cất từng hơi thở
Vào những nồng nàn giữa tháng ba
Anh giấu tình yêu sau những cánh hoa
Nên cứ tím sắc chiều tà em nhỉ
Hoa xoan quê, tím vào từng nếp nghĩ
Mê hoặc người thương nhớ cánh sầu đông…!
VuongCC