CÔ GÁI ĐẾN TỪ ĐÊM QUA
Tàn cuộc vui, rời xa những tiếng bè bạn bên quán cà phê Vọng, tôi trở về Hà Đông giữa trời đông mưa phùn lạnh giá, lòng bơ vơ ngân nga vài câu hát buồn. Tôi ghé vào quán nước chè mua vài điều thuốc, khi trở lại dắt xe đi tiếp thì có một cô gái đi tới. Khuôn mặt xanh xao, tóc nhuộm vàng, đôi môi thâm xám, giọng nói thều thào:
- Anh ơi! Anh cho em đi nhờ một quãng được không?
Chợt nhìn tôi thấy hãi, nhưng nhìn lại thấy cô ấy thật đáng thương. Lòng bùi ngùi tôi lên tiếng:
- Cô muốn đi đâu!
- Anh muốn chở đi đâu thì chở!
Tôi nhìn kỹ lại khuôn mặt cô gái, thẫn thờ như người không hồn. Tuy vậy, tôi vẫn tỏ ra khó chịu:
- Cô mà không nói rõ thì tôi sẽ không giúp cô đâu!
Cô gái thẫn thờ nhìn ra xa:
- Thôi được rồi! Anh chở tôi về Ngã Tư Sở vậy!
Trời đang mưa phùn, gió rét từng cơn. Có người đi bên thì cũng đỡ lẻ loi, nhưng nhìn cô gái này thì tôi thấy ngài ngại, đáng thương hại sao ấy! Ngồi trên xe cô gái thì thầm:
- Anh đi làm về muộn vậy sao?
- Không! Tôi đi chơi về!
- Đi chơi với bạn gái phải không?
- Không! Uống nước với vài đồng nghiệp thôi!
Có lẽ là trời gió rét, cô gái ôm ngang người tôi, dựa mặt vào vai tôi, giọng run run:
- Trời rét quá anh nhỉ?
- Ừ! - Tôi buông lỏng tiếng nói
- Mà anh đi về đâu vậy?
Tôi thật thà:
- Tôi đi về Hà Đông!
- Vậy ư? Em cũng về Hà Đông đó! - Cô gái nói có vẻ hân hoan
Tôi chẳng biết cô ấy nói thật hay là trêu tôi, tôi mặc kệ, miễn sao là đưa cô ấy về nhà là được rồi.
- Anh tên gì vậy?
- Cô hỏi làm chi?
- Hỏi để biết, để xưng hô cho dễ chứ sao?
Tôi ngập ngừng:
- Ngọc Vũ
- Ồ! Ngọc Vũ! - cô ấy reo lên - tên hay quá vậy anh!?
Tôi hừ giọng:
- Đẹp thì là do bố mẹ đặt chứ có phải tôi đặt đâu!
- Em là Mã Chi Lan - Cô gái ấy giới thiệu
- Chà! Tên người nổi tiếng vậy sao?
- Sao lại nổi tiếng hả anh?
Tôi giải thích cho cô gái:
- Mã Chi Lan là một nữ tướng thời đầu nhà Minh bên Trung Quốc, là vợ của Chu Nguyên Chương, sau này khi Chu Nguyên Chương đánh đuổi quân Nguyên Mông lập lên nhà Minh, Chu Nguyên Chương là Minh Thái Tổ, còn Mã Chi Lan là hoàng hậu!
Khi nghe xong tôi nói, cô gái mang tên Chi Lan vỗ tay:
- Anh rảnh quá nhỉ? Bố em cũng từng nói với em về câu chuyện này! Anh giỏi nghê!
Tôi khiêm tốn:
- Cũng chỉ là qua sách vở thôi mà!
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã về Hà Đông, không thấy cô gái nói bảo xuống, tôi cũng chẳng hỏi. Tôi lại đi thẳng về Xốm - nhà trọ tôi ở đó. Chi Lan lại hỏi tôi:
- Anh đã có gia đình chưa?
Tôi cười nói:
- Tôi chưa có! Tôi ở có một mình!
Chi Lan cũng cười:
- Trông anh như này mà chưa có gia đình ư?
Tôi cười ngượng:
- Như này là như nào!?
- Thì là... - Chi Lan không nói nữa mà chỉ mỉm cười
Tới ngõ nhà trọ, tôi dừng lại:
- Tới nhà tôi rồi! Nhà cô ở đâu? Tôi chở cô về!
- Nhà em ở ngay đây thôi! Em đi bộ về cũng được!
Chi Lan bước xuống, giọng nói buồn buồn:
- Hay anh cho em tới nhà anh đi! Để em biết nhà, hôm nao rồi em tới chơi!
Tôi ngập ngừng buông câu khách sáo:
- Khuya rồi! Gặp Chi Lan, trò truyện với cô là tôi vui rồi! Có duyên thì gặp lại vậy?
- Em nghĩ là có duyên đó! Anh cho em vô nhà đi!
Quả thực là từ khi gặp Chi Lan, lúc đầu tôi không có ấn tượng với cô gái này, tôi thương hại thì nhiều. Nhưng giờ thấy Chi Lan cũng thật dễ mến, không như tôi nghĩ ban đầu. Tôi mỉm cười và chở Chi Lan về nhà.
Về tới nhà, tôi pha một cốc cà phê cho tôi, và một ly Lipton cho Chi Lan, lúc đó đã là 10 giờ đêm. Chi Lan từ lúc vào nhà tôi cứ lơ ngơ nhìn xung quanh. Cô buông tiếng:
- Anh ở một mình thật sao?
- Thì một mình chứ sao!?
- Chà! Anh gọn gàng ghê! Cái gì cũng ngăn nắp!
Tôi mỉm cười:
- Tôi sống tự lập từ bé rồi! Phải biết chăm lo cho bản thân chứ!
Tôi đưa ly nước cho Chi Lan, cô ấy giữ ly nước cả hai tay thật lâu như muốn làm ấm nó lên vậy. Rồi Chi Lan tự nhiên mở tủ lạnh của tôi ra:
- Oa! Đầy đủ ghê! Hoa quả! Thịt tươi! Rau xanh,... nữa cơ à!
Tôi thật thà nói:
- Tôi thường đi làm về muộn! Mỗi lần đi chợ là mua thật nhiều về để trong đó cho tiện. Chứ nhiều khi đi làm về thì chẳng còn chợ nào còn nữa. Tôi ghét nhất là phải ăn cơm bụi, nên phải tự nấu lấy!
- Anh đảm quá nhỉ? Mai sau ai lấy được anh thì hết ý!
- Hết ý! - Tôi nhại lại - có ai yêu đâu mà lấy!
- Chắc anh kén chọn quá đó thôi!
Chi Lan uống gần hết ly nước, khuôn mặt, đôi môi trở lên hồng hào xinh tươi lạ kỳ. Tôi khẻ hỏi:
- Nhà Chi Lan cũng ở Xốm hả?
Chi Lan lặng im không nói. Tôi bắt đầu chột dạ, ngặng hỏi lần nữa:
- Nhà Chi Lan ở gần đây mà tôi vẫn chưa biết nhỉ?
Giọt nước mắt lặng rơi trên khuôn mặt Chi Lan, cô sụt sùi:
- Nhà em không phải ở đây!
Tôi hoảng hồn, thót dạ:
- Thế nhà Chi Lan ở đâu!?
Chi Lan ngậm ngùi:
- Nhà em ở phố Hàng Đào cơ!
Tôi nửa khó chịu, nửa tò mò:
- Sao không nói từ đầu, để tôi chở Chi Lan về!
Chi Lan lau dòng nước mắt:
- Em không muốn về! Chẳng có ai quan tâm tới em cả!
Tôi ngạc nhiên:
- Tại sao vậy!?
Chi Lan tâm sự:
- Bố mẹ em mải mê làm ăn kinh doanh, chẳng bao giờ quan tâm tới em cả. Em đi đâu cũng chẳng để ý. Bố mẹ em nghĩ chỉ cần cho em có tiền mua sắm, ăn chơi là được,... Chẳng biết em học hành ra sao nữa, tình cảm của em,... Họ chỉ có đồng tiền thôi! Nhiều lúc em muốn bố mẹ đi chơi đâu đó, họ cũng chẳng để ý! Em chán em bỏ đi cùng mấy đứa bạn, hôm nay vào nhà hàng này, mai vào vũ trường khác,... họ cũng chẳng biết nữa. Em bỏ nhà đi mấy hôm rồi mà họ có biết gì đâu,... Họ gọi điện cho em, em nói sao họ biết vậy,... Buồn lắm anh ạ!
Dòng nước mắt lại tuôn rơi trên đôi má hồng, tôi ngâm ngùi trước những nỗi niềm của Chi Lan. Tôi an ủi:
- Em cũng thông cảm cho bố mẹ! Bố mẹ mải mê kinh doanh thì cũng muốn cho em luôn được lo ấm, gia đình sung túc đầy đủ thôi mà!
- Nhà em thì còn thiếu gì nữa - Chi Lan ngắt tiếng - Họ chỉ có đồng tiền thôi! Họ chẳng quan tâm, chẳng yêu thương em.
- Sao em không nói rõ tình cảm của em ra cho bố mẹ biết!?
- Có nói thì cũng thế thôi anh ạ!
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Chi Lan:
- Em phải về nhà! Chắc giờ này, bố mẹ cũng rất lo lắng về em! Không có gì là quý hơn tình thương tổ ấm đâu em ạ! Hãy nói rõ tâm tư tình cảm của em ra, bố mẹ sẽ yêu thương, quan tâm tới em nhiều hơn,...
Chi Lan ngạt dòng nước mắt, tiếng nói nghẹn ngào:
- Em cũng biết vậy! Nhưng... cứ mỗi khi về nhà lại thấy bố mẹ tranh cãi nhau về tiền bạc, công việc,... em chán lắm!
- Cuộc sống bon chen bắt con người ta phải vậy thôi! Ai cũng vậy em ạ! Em chưa đi làm, em chưa biết được những vất vả của những người đi làm,... Em phải biết thông cảm chia sẻ những vất vả ấy của bố mẹ! Như anh đây cũng vậy thôi! Suốt ngày đi làm, căng cả đầu óc ra nè! Khi trở về nhà một mình thế này, anh luôn ao ước có một tổ ấm, có lời nói động viên, lời hỏi thăm ân cần,...
Chi Lan khẽ cười:
- Anh là người tốt! Mai sau này chắc anh rất hạnh phúc!
- Anh không phải là người tốt đâu - tôi mỉm cười nhìn Chi Lan
- Em không biết anh nói gì! Nhưng em thấy anh là người tốt! Anh biết chia sẽ, biết thông cảm, biết động viên an ủi người khác! Anh sẽ gặp thật nhiều may mắn trong cuộc sống!
Tôi cười ngượng:
- Em quá lời rồi! Anh đâu có được như vậy! Mà cuộc sống thì đâu nói trước được điều gì hả em?
Chi Lan đứng dậy:
- Thôi em về đây!
Tôi cũng đứng dậy:
- Để anh đưa về cho!
Chi Lan xua tay:
- Em cảm ơn anh! Nói chuyện với anh, em nhận ra nhiều điều lắm! Em không làm phiền anh nữa đâu! Anh phải nghỉ sớm để mai còn đi làm chứ!
Tôi xoa đầu Chi Lan:
- Em bao nhiêu tuổi nhỉ?
- Dạ! Em mười bảy anh ạ!
Tôi cười:
- Em cũng là một cô gái tốt! Một cô gái dễ thương! Em cũng biết quan tâm lo lắng đên người khác đó! Em phải chịu khó học tập tốt nhé! Và nhất là phải hiểu và thông cảm cho bố mẹ! Những tâm tư tình cảm em nên nói cho bố mẹ! Anh nghĩ mai sau em sẽ là một người rất thành đạt đó!
Chi Lan ôm chầm lấy tôi:
- Em cảm ơn anh! Anh thật là người tốt! Khi nào rảnh, chắc chắn em sẽ đến thăm anh.
Rồi hai chúng tôi bước ra ngoài cửa. Tôi chở Chi Lan về nhà cô ấy, trong lòng bao nhiêu nghĩ suy trăn trở. Chúng tôi cũng nói chuyện với nhau thật nhiều, thật nhiều. Cả hai đều vui vẻ và lưu luyến lúc chia tay,... Trên đường về, gió có lạnh buốt hơn, mưa có giá hơn nhưng trong lòng tôi bỗng trào dâng những cảm xúc hân hoan, nồng ấm,...
Đoạn kết
Một ngày Chủ nhật trời nắng ấm, Chi Lan đến thăm tôi với thật nhiều bánh kẹo và một bông hồng đỏ thắm. Trông Chi Lan xinh đẹp hơn nhiều, tóc đã không nhuộm màu nữa mà là một màu đen óng ả, khuôn mặt trắng hồng ngây thơ đáng yêu, đôi môi đỏ mọng,... Chi Lan ngây thơ đưa tôi bông hồng:
- Em tặng anh nè!