một chuyện hiểu lầm không đáng có
khi nguời ta chẳng thể hiểu cho tôi
đâu có ý tranh đua hay ghanh tị
chỉ tấm lòng mong ai hiểu mà thôi
tôi đâu dám nhận mình là gì cả
chỉ vì tôi quá kính nể bề trên
nếu có buồn bạn hãy nên góp ý
tôi sẽ nhận mình có lỗi mà thôi
nguời đến sau nên chẳng hay chẳng biết
thiên kiều chính là của ''quỳnh hoa ''
hai nhân vật nhưng mà chỉ có một
tôi biết đâu nên đã nhận lời
xin lỗi nhé đừng nên giữ mãi
để cho lòng yên tĩnh với sớm mai

Có cánh hoa nào không tàn úa
Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hụt hao
Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao
Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc
Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc
Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi
...Và có những chiều em thấy đơn côi
Hãy về đây, dựa vai anh mà khóc
Kể cho anh nghe chuyện đời gai góc
Chia bớt cho anh cảm giác xót xa
Vì anh suốt đời là một sân ga
Đón nhận buồn vui con tàu em chở đến
Dù có một ngày con tàu em thay bến
Sân ga cũng vẫn sẽ còn đây
...Và khi nào sầu nặng dáng em gầy
Hãy trở lại, dựa vai anh mà khóc
Than thở với anh rằng người đời lừa lọc
Xớt bớt cho anh nỗi khổ bị dối gian
Anh sẽ vỗ về "Dù mất cả trần gian
Em luôn có bờ vai anh để khóc
em không bao giờ lẻ loi, cô độc
Em không bao giờ thiếu một bờ vai
Em không bao giờ thiếu một vòng tay
Khóc đi em, dựa vai anh mà khóc"
Tặng cho cô bé đang buồn kia ơi !!!! Nên nhớ chiếc hộp này mãi ở bên cạnh em .............. Hãy luôn nhớ đến nó và đừng buồn nữa nào........
Bài này gửi tặng nhi Đồng đấy :wink: :wink: :wink: :lol: